Phan Xích Long quận Phú Nhuận là con đường tôi phải đi qua hàng ngày nên tự dưng thành người chứng kiến bất đắc dĩ sự chuyển mình của con đường này trên phương diện ăn uống.
Mới hôm nào còn thấy quán bún bò, tiệm bán cơm văn phòng bỗng dưng
biến thành một nơi sang trọng với những cái tên lạ hoắc. Nào là Texas Chicken,
nào là Popeyes rồi Dunkin’ Donuts, rồi Baskin-Robbins...
Có lẽ người nào một hai năm không đi qua con đường này nay sẽ ngạc
nhiên thấy hàng loạt tên tuổi chỉ quen thuộc ở nước ngoài nay lần lượt xuất hiện
trên con đường ngắn này. Có thể liệt kê các cửa hàng có mặt đầu tiên như
Lotteria, Pizza Hut, đến những nơi mở được cả năm nay như Burger King, Sumo
BBQ, Kichi Kichi...
Tuần trước McDonald’s đã khai trương cửa hàng nhượng quyền đầu
tiên ở Sài Gòn với tuyên bố sẽ mở rộng ra cả trăm cửa hàng trong những năm tới.
Rất có thể Phan Xích Long lại có thêm một McDonald’s trong thời gian tới. Và
cũng rất có thể những loại cửa hàng ăn uống nhượng quyền thương hiệu của nước ngoài
như Domino’s Pizza, Dairy Queen, Subway, Starbucks sẽ lần lượt hiện diện trên
con đường “fast food” này.
Nếu vậy thì đã sao nhỉ?
Người hoài niệm sẽ nghĩ, vì sao thế giới đang say mê ẩm thực Việt
Nam như món phở lừng danh khắp toàn cầu, các món “ăn nhanh” truyền thống như
xôi, hủ tiếu, bún bò, bánh cuốn lành mạnh lại phải nhường chỗ cho các loại thức
ăn nhanh công nghiệp, không có lợi cho sức khỏe chút nào? Người phương Tây sợ
béo phì, cố gắng tránh xa “fast food”, kẹt lắm mới ăn cho qua bữa; dân mình lại
xem “fast food” như một cái gì đó “đặc biệt”, trở thành một buổi “đi ăn ngoài”
trang trọng ở Việt Nam!
Người theo chủ nghĩa bảo hộ sẽ nghĩ, vì sao ngày xưa Việt Nam rất
kỹ trong việc cấp phép đầu tư nước ngoài trong lãnh vực dịch vụ nhất là cửa hàng
ăn uống nay lại quay ngược 180 độ, cho phép vào hết, mở bao nhiêu cửa hàng cũng
được? Làm thế này thì các cơ sở ăn uống thuần Việt chết hết!
Người thích hội nhập lại cho rằng, nhìn vào các thương hiệu nổi
tiếng kia ai cũng thấy đó là minh chứng cho sự hội nhập của nền kinh tế nước
nhà. Du khách vào đây, thấy các tên tuổi quen thuộc như McDonald’s hay
Starbucks thì họ yên tâm hơn nhiều. Biết đâu chúng chính là ấn tượng tốt đẹp đầu
tiên thu hút du khách hay nhà đầu tư khác?
Riêng tôi, quan sát cái quá trình thâm nhập thị trường Việt Nam của nhiều
nhãn hiệu quốc tế trong mấy năm qua mới thấy họ tài. Ở nước ngoài, nhãn hiệu
này có thể bị gán với chuyện kia (tránh thuế quá tài), nhãn hiệu nọ có thể dính
tới chuyện khác (công nhân bị bạc đãi, nguyên liệu không đảm bảo vệ sinh...) nhưng
qua Việt Nam tất cả đều đẹp đẽ, hoành tráng, chiếm vị trí bắt mắt và quan trọng
nhất là họ bán được cái ý tưởng dùng sản phẩm của họ là hợp thời trang, đúng
gu, là hiện đại, ít ra là cho giới trẻ.
Tôi nghĩ càng nhiều cửa hiệu tên nước ngoài như ở đường Phan
Xích Long cũng chẳng sao cả vì nghe nói vài chục, đến cả trăm cửa hàng là nhiều
nhưng loại quán bún đầu hẻm có cả trăm ngàn – quy mô hai bên không so sánh được.
Dĩ nhiên vì miếng bánh không to thêm lên nên một cửa hàng McDonald’s mở ra hàng
loạt quán xôi, xe bánh mì sẽ giảm khách nhưng mục đích khách hàng vào hai nơi
này khác nhau nên chúng không cạnh tranh trực tiếp với nhau. Biết đâu các cửa
hàng sạch sẽ này sẽ buộc các quán ăn thuần Việt tự nâng cấp, lo chuyện an toàn
vệ sinh thực phẩm để giữ khách. Chuyện lợi nhuận rồi sẽ đi về đâu, chúng đóng
góp vào GDP hay GNI của nền kinh tế... mấy cái đó to tát quá, thôi chưa dám bàn
tới.
Chỉ có một điều thú vị mà Thomas Friedman, tác giả cuốn Chiếc
Lexus và cây ô-liu từng “lập thuyết”, rằng hai nước nào cùng có cửa hàng
McDonald’s thì chưa bao giờ thấy đánh nhau – nếu đúng vậy, chừng đó cũng đủ
hoan nghênh McDonald’s vào Việt Nam rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét